Như đã nói từ rất lâu, sẽ không có gì thay đổi được số phận của Đồng bằng Sông Cửu Long và Đồng bằng Sông Hồng. Tất cả đều nằm vượt khỏi tầm kiểm soát của người Việt Nam, vì chúng ta
– không thể can thiệp khi Trung Quốc, Thái Lan, Lào, Campuchia xây đập thủy điện trên sông Mekong,
– không thể cấm Mỹ, Ấn Độ, Trung Quốc, Nhật xả thải khí nhà kính khiến nền nhiệt khí hậu nóng lên và băng ở hai cực tan làm mực nước biển dâng cao và hạn hán gia tăng,
– không thể ngăn Arab Saudi, Iran, Iraq, Venezuela, Nga, Australia và Indonesia khai thác và bán dầu mỏ, than đá, khí đốt.
Thay vì bày ra các chương trình hiến kế lòe loẹt và xin xỏ tài trợ nước ngoài, bây giờ là lúc cả dân tộc cùng ngồi xuống để tìm ra các giải pháp như sau:
1. Cách giảm nhẹ thiệt hại và tổn thất khi mực nước biển dâng làm mặn xâm thực, nạn hạn hán và lưu lượng dòng chảy sông Mekong giảm đi nhanh chóng. Cần thực hiện ngay những chính sách tạm thích nghi và chuyển đổi dần dần mô hình kinh tế sao cho phù hợp với kịch bản mới về SLR và biến đổi khí hậu trên bán đảo Đông Dương.
2. Cách di chuyển và di tản 25% dân số (tương đương 25 triệu người) ra khỏi khu vực ĐBSCL một cách nhẹ nhàng và tránh gây shock cấu trúc dân sinh xã hội. Làm thế nào để xây dựng và phân bổ vùng kinh tế mới cho 25% dân số này tại một khu vực địa lý mới hoàn toàn khác xa mảnh đất trù phú và màu mỡ của dân miền Tây trước đây. Làm thế nào để người dân đồng bằng thích nghi với nếp sống mới đầy khó khăn và không được thiên nhiên ưu đãi như cũ.
3. Cách giải quyết vấn đề an ninh lương thực thực phẩm cho vùng kinh tế trọng điểm Saigon nói riêng, và cả Việt Nam nói chung, khi mà chúng ta sẽ mất đi vựa lúa lớn nhất của cả nước.
4. Biến đổi khí hậu sẽ xảy ra với nhiều hậu quả khó lường. Không ai biết chắc chắn điều gì sẽ đến về mặt môi trường, cũng như cường độ của thảm họa. Vì thế, chúng ta hãy ngưng sử dụng những con số tối thiểu mà IPCC đã cung cấp (ví dụ 65cm hay 100cm về mực nước biển dâng). Chẳng ai ngu ngốc đến độ xây nhà mà lại tính mực nước ngập tối thiểu so với triều cường chẳng hạn. Hãy bắt đầu dự toán và xây dựng chiến lược/giải pháp trên các con số tính bằng mét (5m và 10m). Đó là chưa kể đến mực nước biển dâng do triều cường và các cơn bão mang đến.
Việt Nam sẽ không thoát khỏi số phận đã định sẵn, vì người Việt Nam không hiểu rõ vấn đề và không đòi hỏi cho mình có quyền được biết những yếu tố liên quan đến sự sống còn của chính bản thân họ. Tất cả chỉ biết cúi đầu, im lặng và phó mặc số phận cho “kẻ khác” – những kẻ chỉ biết ăn và sống trên xương máu đồng bào họ.
Rồi đây, nếu tất cả không gây áp lực và tìm được một kế sách chung để sống sót cùng với nhau, thì tất cả sẽ chết hết, ngay cả những người nghĩ rằng có tiền và có cơ hội di cư đi nước ngoài (Mỹ, Australia, Châu Âu…). Khi biến đổi khí hậu xảy ra, chẳng có nơi nào là an toàn cả – hoặc các biến cố thời tiết cực đoan sẽ giết chết bạn, hoặc con người có não trạng phân biệt chủng tộc sẽ xả súng hoặc cầm rựa để phanh thây bạn. Cơn đại dịch coronavirus hiện nay đang là một ví dụ cho thấy chẳng có xã hội nào là an toàn cả – trừ những nơi đã chuẩn bị kỹ càng, có nguồn lực độc lập, và biết mình biết người.
Tôi sẽ không viết nhiều về những điều mà tôi đã cảnh báo về Đồng bằng Sông Cửu Long cách đây đến 12 năm. Tôi đã quá mệt mỏi và buồn chán. Dự báo đã trở thành sự thật, thậm chí còn nhanh hơn tôi nghĩ. Bây giờ có nói cũng là muộn rồi. Chẳng có gì là đáng sửng sốt cả. Chẳng có gì là sốc cả. Rồi đây còn có nhiều sự kiện khủng khiếp và kinh hoàng hơn sẽ xảy ra.
Mời xem tất cả mọi bài viết của tôi về Đồng bằng Sông Cửu Long:
Phần chia sẻ ý kiến