CHẤM NHỎ MÀU XANH NHẠT
“Ai đó nói rằng thiên văn học là thứ trải nghiệm giúp ta trở nên khiêm tốn và tạo nên suy nghĩ. Có lẽ chẳng có cách minh hoạ nào tốt hơn cho sự kiêu ngạo điên rồ của loài...
Lọc theo mục lục
“Ai đó nói rằng thiên văn học là thứ trải nghiệm giúp ta trở nên khiêm tốn và tạo nên suy nghĩ. Có lẽ chẳng có cách minh hoạ nào tốt hơn cho sự kiêu ngạo điên rồ của loài...
Từ năm 1987, Ủy ban Thế giới về Môi trường và Phát triển của Liên Hợp Quốc đã đề nghị soạn thảo một hiến chương mới nêu bật những nguyên tắc nền tảng để phát triển bền vững. Đến...
“Ai đó nói rằng thiên văn học là thứ trải nghiệm giúp ta trở nên khiêm tốn và tạo nên suy nghĩ. Có lẽ chẳng có cách minh hoạ nào tốt hơn cho sự kiêu ngạo điên rồ của loài người bằng hình ảnh từ xa này (của Trái Đất).”
Trong cuốn sách “Chấm xanh mở” (“Pale Blue Dot”), nhà thiên văn học Carl Edward Sagan đã phải thốt lên như vậy khi thấy hành tinh của chúng ta qua bức ảnh chụp bởi tàu thám hiểm vũ trụ Voyager 1 ngày 14/02/1990.
Trong tấm hình chụp từ khoảng cách 6,4 tỷ km đó, Trái Đất chỉ là một chấm sáng tý hon có kích thước…0,12 pixel, mờ nhạt trong vệt ánh sáng của Mặt Trời.
Quả thật, vũ trụ quá lớn để con người có thể nghĩ tới ngày nào đó sẽ sinh sống trên hành tinh khác. Vậy nhưng chủng loài tự đặt cho mình cái tên “người thông minh” này lại đang…tự tay đốt cháy ngôi nhà duy nhất của mình. Có những “người thông minh” được bầu làm lãnh đạo, nhưng chỉ là con rối của một hệ thống bóc lột môi trường và nô dịch đồng loại. Có những “người thông minh” khác đắm chìm trong cơn say hưởng thụ và tiền bạc, bỏ lại đằng sau những đại dương vô hồn, những cánh rừng trọc lốc, những núi rác khổng lồ, những dòng sông chết, bỏ lại đằng sau cơ hội sống của chính mình và con cái. Lại có những người khác có trí thông minh vượt trội, khi với những kẻ nói lời giả dối thì luôn miệng tung hô, còn với với những ai nói lên sự thật trần trụi thì bới móc thoá mạ không từ một lý do nào.
Cho tới trước cuộc cách mạng công nghiệp, lịch sử tuần hoàn khí hậu đều đặn của Trái Đất gần 1 triệu năm qua chưa bao giờ ghi nhận mật độ CO2 khí quyển vượt quá 300 phần triệu (ppm).
Cái ngày cuốn sách của Carl Sagan ra đời năm 1994, mật độ đó nhảy lên mức trên 350 ppm.
Con số đó bây giờ là hơn 410 ppm.
Phần chia sẻ ý kiến