NGHÈO ĐÓI VÀ BẤT BÌNH ĐẲNG LÀ MỘT CHỌN LỰA CỦA SỐ ÍT KẺ GIÀU
Tổng tài sản của 26 tỷ phú giàu nhất hành tinh chiếm tới hơn 1400 tỷ USD, bằng tổng tài sản của 3,8 tỷ người nghèo nhất thế giới gộp lại. Số tỷ phú sở hữu sự giàu có tương đương...
Lọc theo mục lục
Tổng tài sản của 26 tỷ phú giàu nhất hành tinh chiếm tới hơn 1400 tỷ USD, bằng tổng tài sản của 3,8 tỷ người nghèo nhất thế giới gộp lại. Số tỷ phú sở hữu sự giàu có tương đương...
Trên báo điện tử New York Times vừa có một chuyên trang về khối băng vĩnh cửu trên dãy núi Tuyuksu ở Trung Á đang bắt đầu tan biến. Băng trên núi tan rã thì cũng có nghĩa là ít...
Virus gây sốt ở loài heo có nguồn gốc từ Châu Phi (còn gọi là “Cúm heo Châu Phi” – African Swine Fever (ASF)) đã lan rộng trên khắp thế giới và nay đang tấn công...
Theo Tập đoàn Rhodium Group chuyên Nghiên cứu và Phân tích Dữ liệu Kinh tế và Chính sách Hoa Kỳ, lượng khí thải carbon dioxide của Mỹ trong năm 2018 đã gia tăng thêm 3,4%, cho dù...
“Con người là giống loài ngu ngốc nhất. Họ sùng bái một THIÊN CHÚA VÔ HÌNH trong khi hủy diệt THIÊN NHIÊN HỮU HÌNH, mà không nhận ra rằng, THIÊN NHIÊN họ tàn phá lại chính...
Một nghiên cứu đăng trên Tạp chí Science tháng 7/2017 cho biết sự thực khủng khiếp như sau: Chỉ có 9% trong tổng số 8.300 triệu tấn bao bì – hàng hóa bằng nhựa từng được sản...
WWF có nhận định như thế này: Đầu tiên, họ đặt ra một câu hỏi đáng lưu ý: CHÚNG TA ĐANG MẤT ĐI BAO NHIÊU LOÀI? Vâng, câu hỏi như thế rất khó trả lời, vì chúng ta không biết có bao...
Một người bạn của tôi – dân Đức – chia sẻ: “Gần đây, tôi được hỏi về việc bùng nổ buôn bán địa ốc ở Việt Nam, và điều đó có ý nghĩa gì. Câu trả lời rất đơn giản:...
Có lẽ đồ nhựa đã trở thành vật liệu có sức tàn phá khủng khiếp nhất hành tinh trong 12 tháng qua, khi chúng ta chứng kiến mức độ ô nhiễm của loại rác thải này nơi các đại dương....
Đây là biểu đồ xếp hạng sức mạnh các cơn bão nhiệt đới mạnh nhất từng đổ bộ vào đất liền trong lịch sử thế giới hiện đại, dựa trên cơ sở dữ liệu từ Trung tâm Bão Quốc gia Hoa Kỳ...
Tổng tài sản của 26 tỷ phú giàu nhất hành tinh chiếm tới hơn 1400 tỷ USD, bằng tổng tài sản của 3,8 tỷ người nghèo nhất thế giới gộp lại.
Số tỷ phú sở hữu sự giàu có tương đương với một nửa dân số thế giới còn 43 người trong năm 2017, giảm 26 người so với con số 61 vào năm 2016. Điều đó cho thấy khoảng cách giàu nghèo đang tăng vọt.
Đó là báo cáo mới nhất của Oxfam – Tổ chức Phi chính phủ của Anh hoạt động trong lĩnh vực xóa đói giảm nghèo toàn cầu (Oxford Committee for Famine Relief). Xem tại:
Còn Joseph Stiglitz – Cựu Phó Chủ tịch và Kinh tế gia trưởng của Ngân hàng Thế giới (World Bank), Cựu Thành viên và Chủ tịch của Hội đồng Cố vấn Kinh tế (Council of Economic Advisers) cho Tổng thống Hoa Kỳ, được trao giải Nobel Kinh tế năm 2001 và giải John Bates Clark năm 1979, thì thốt lên chua xót về tình hình của chính nước Mỹ:
“Chúng ta đang trở thành một quốc gia hoàn toàn khác với trước đây 40 năm. Bờ dốc bên kia của sự phát triển đã khá gay gắt. Tôi nghĩ nước Mỹ là một dấu hiệu cảnh báo cho các quốc gia khác đừng phớt lờ lời khuyên của các viện nghiên cứu chính sách. Tôi lo rằng Hoa Kỳ sẽ còn có thể tệ hơn”.
Stiglitz được biết đến như là người tiên phong trong việc đề ra khái niệm “1 phần trăm”, ý tưởng cho thấy 1% số người Mỹ đang tích lũy quá nhiều sức mạnh chính trị và sự giàu có trong vài thập niên gần đây – nhờ ảnh hưởng lên cử tri, gian lận bầu cử, và đồng tiền mua chuộc quyền lực – sẽ làm cho nền kinh tế quốc gia bị thiệt hại và nền dân chủ bị xói mòn.
Trong một bài báo mang tựa đề OF THE 1%, BY THE 1%, FOR THE 1% (của 1%, do 1%, vì 1%) đăng năm 2011 trên Vanity Fair – cũng là để tóm gọn nội dung chính trong một cuốn sách cùng chủ đề của ông, cuốn THE PRICE OF INEQUALITY (Cái giá của Sự Bất Bình Đẳng), Stiglitz khẳng định lại 3 chủ đề không mới và được nhiều người biết đến:
1. Các thị trường không hoạt động như các lý thuyết kinh tế đến nay đã giả thiết, chúng không hiệu quả cũng chẳng ổn định;
2. Hệ thống chính trị đã không sửa được các khuyết tật thị trường;
3. Các hệ thống kinh tế và chính trị là bất công một cách cơ bản.
Ông giải thích ba chủ đề trên liên hệ mật thiết với nhau như sau ngay trong lòng nước Mỹ: sự bất bình đẳng là nguyên nhân và hệ quả của sự thất bại của hệ thống chính trị, và nó tạo ra sự bất ổn của hệ thống kinh tế, đến lượt sự bất ổn kinh tế lại làm tăng sự bất bình đẳng. Một vòng luẩn quẩn khá quen thuộc. Muốn bứt phá ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này cốt yếu vẫn là ở những cải cách chính trị.
Về mặt kinh tế, bất bình đẳng dễ nhận thấy nhất là bất bình đẳng về lương, thu nhập và của cải. Trong giai đoạn 1979-2006, lương của 90% tăng trung bình 15% còn của 1% trên đỉnh tăng 144% và của 0,1% trên đỉnh tăng 324%! Năm 2007, trước khủng hoảng, thu nhập của 0,1% hộ gia đình trên đỉnh bằng 220 lần thu nhập trung bình của 90% hộ gia đình dưới cùng (con số tương ứng của năm 1979 “chỉ là” 50 lần và của năm 2010 còn là 164 lần). Do sự bất bình đẳng về của cải không ngạc nhiên là sự bất bình đẳng về thu nhập từ vốn: trong năm 2007, 1% trên đỉnh hưởng khoảng 57% thu nhập từ vốn. Ngược với ý kiến của một số học giả cho rằng sự bất bình đẳng là cần thiết, vì nó tạo khuyến khích cho sự “vươn lên”, ông phân tích tác hại của sự bất bình đẳng đối với sự phát triển kinh tế và với nền dân chủ. Chúng ta phải trả giá rất đắt cho sự bất bình đẳng. Các xã hội bất bình đẳng không hoạt động hiệu quả, nền kinh tế của chúng không ổn định cũng chẳng bền vững trong dài hạn. Sự bất bình đẳng làm giảm năng suất, giảm hiệu quả, giảm tăng trưởng và làm tăng sự bất ổn; làm xói mòn ý thức về cộng đồng, về cuộc chơi công bằng, làm xói mòn sự bình đẳng cơ hội.
Xem tại:
Trong khi đó, đầu năm 2019, ILO (Tổ chức Lao động Quốc tế) đang hối thúc giới chính trị gia thế giới – đám người làm chính sách đang ủng hộ hệ thống bất bình đẳng theo quan điểm của Stiglitz – phải bảo đảm quyền lợi của người dân lao động khi thế giới công nghiệp đang chuyển mình sang công nghệ 4.0, nơi robot và sự tự động hóa sẽ được sử dụng như là nguồn lực chính để sản xuất hàng hóa.
Xem tại:
Chủ nghĩa tư bản toàn cầu thực sự đã hoạt động hiệu quả và đang dần tiến đến điểm tới hạn – trên mọi lĩnh vực, để phục vụ cho những người đứng bên trên kim tự tháp vĩ đại của nền tài chính toàn cầu. Đó là một hệ thống hoàn hảo để lôi kéo và dành cho những con người chỉ biết quan tâm đến TIỀN hơn mọi thứ khác – một sự cực đoan bẩn thỉu, và bọn họ sẽ dẫn dắt cả thế giới phớt lờ những giá trị bền vững và lành mạnh của một xã hội phát triển hài hòa.
Sẽ đến lúc giới chủ cắt giảm lao động của con người và thay thế hoàn toàn bởi máy móc, để nâng hiệu suất tối đa và giảm tối thiểu chi phí. Nhưng cũng chính từ thời điểm đó, năng lượng và tài nguyên trên hành tinh này bị khai thác cạn kiệt nhanh chóng hơn, đẩy tốc độ khủng hoảng khí hậu và môi trường lên đến mức khủng khiếp.
Ví dụ như, trong bài báo này:
có so sánh khoảng cách giàu có về mặt tư bản của một chủ doanh nghiệp công nghệ (tech guy) bằng 1.000.000 giáo viên ở Mỹ.
6 người giàu có nhất nước Mỹ trong lĩnh vực công nghệ (Bezos, Gates, Zuckerberg, Ellison, Page, Brin) sở hữu trung bình 80 tỷ USD giá trị tài sản ròng. Trong khi đó, 25 triệu dân Mỹ có mức thu nhập trên trung bình – mà đa số là giáo viên, giảng viên – chỉ có mức lương net 78.000 USD hàng năm. Khoảng cách giữa hai bên cách nhau đúng 1 triệu lần. Trong khi đó, 1 chủ hãng công nghệ không có vai trò quan trọng trong việc xây dựng nhân cách con người (điều thật sự cần thiết 1 triệu lần hơn so với iphone, amazon, windows, hay google) như vai trò của một người giáo viên ở Los Angeles chẳng hạn.
Bài báo phân tích rất hay về việc liệu đám nhà giàu này có thực sự xứng đáng về điều họ nhận được?
1. Phân tích quá khứ của Bill Gates, Mark Zuckerberg, Jeff Bezos, Larry Ellison, Larry Page hay Sergey Brin đều cho thấy họ có một khởi đầu gian lận và được chống lưng bởi nguồn tư bản hoặc trốn thuế.
2. Công chúng và nhà nước Mỹ chịu trách nhiệm cho phần lớn các khuynh hướng công nghiệp hiện đại. Chính quyền Hoa Kỳ – trong đó nổi lên các bộ ngành chủ chốt thuộc Quốc Phòng, Năng Lượng, Vũ Trụ (NASA), Không Quân (the Air Force), và nhiều cơ quan được hỗ trợ tiền thuế khác – đã lôi kéo và ủng hộ trường phái kinh tế của các doanh nghiệp công nghệ.
Tại sao không phải là bảo vệ môi trường, phát triển bền vững và giáo dục? Không, vì chúng không sinh ra lợi nhuận khủng khiếp.
3. Tỷ phú thì luôn muốn có nhiều tiền hơn nữa. Đó là vì quan niệm “hạnh phúc tư bản” và trò chơi “ultimatum game” (người thắng cuộc quyết định tất cả). Thế cho nên tất cả đám tỷ phủ vẫn phải cần kiếm nhiều tiền hơn, không thể dừng cuộc chơi của họ, và mãi mãi nằm trong vòng xoáy của TIỀN.
Tất cả những phân tích trên cho thấy điều gì?
CÁI NGHÈO ĐÓI VÀ BẤT BÌNH ĐẲNG LÀ MỘT CHỌN LỰA, NHƯNG KHÔNG PHẢI CỦA ĐA SỐ NGƯỜI NGHÈO, MÀ LÀ CỦA SỐ ÍT KẺ GIÀU.
NHỮNG CUỘC KHỦNG HOẢNG CUỐI CÙNG ĐỤNG CHẠM ĐẾN TẬN GỐC CỦA HỆ THỐNG TƯ BẢN – NHƯ BIẾN ĐỔI KHÍ HẬU – SẼ VẠCH TRẦN VÀ CHO THẤY BẢN CHẤT THAM LAM CỐT LÕI CỦA NÓ.
Sẽ đến lúc Trái Đất tống tất cả loài người ra khỏi hành tinh này, bằng cách cắt đi mọi nguồn sống, tiêu diệt mọi điều kiện tự nhiên mà trước đây đã từng sinh ra và nuôi dưỡng con người – chỉ vì lòng tham của 1% dân số chủng loài HOMO SAPIENS này.
Phần chia sẻ ý kiến