LỖI HỆ THỐNG
Trong hình là bản đồ các đường bay của Boeing 737 Max 8 trên toàn cầu. Ngay sau vụ tai nạn thương tâm ở Ethiopia, các đường màu cam là của toàn thế giới cấm bay loại máy bay này....
Lọc theo mục lục
Trong hình là bản đồ các đường bay của Boeing 737 Max 8 trên toàn cầu. Ngay sau vụ tai nạn thương tâm ở Ethiopia, các đường màu cam là của toàn thế giới cấm bay loại máy bay này....
Mời các bạn xem những người trẻ ở Mỹ đang chống lại hệ thống kinh tế – chính trị đang phá hủy tương lai của mình như thế nào. Và đừng cho rằng đó không phải là chuyện của...
Câu chuyện về nước mắm truyền thống và nước mắm công nghiệp chỉ đơn giản cho thấy một sự thật đang diễn ra hàng ngày trên toàn thế giới này: CÁC TẬP ĐOÀN KINH TẾ MANG ĐỘNG LỰC TƯ...
Nền kinh tế hiện đại của loài người là MỘT HỆ THỐNG TẠO RA NHIỀU RÁC CHO SỐ ĐÔNG VÀ NHIỀU TIỀN CHO SỐ ÍT.
Hôm thứ Hai (4/3/2019) vừa qua, một nghiên cứu khoa học vừa được công bố trên Tạp chí Nature, chuyên đề Climate Change (Biến đổi Khí hậu), cho biết các sự thật sau: 1. Bảy đại...
Giới thiệu với các bạn nội dung đáng chú ý trên Facebook của chị Selena Le: Một sự thực rất đáng lo ngại là những người ở vị trí quản lý, chủ doanh nghiệp, startup, ví trí then...
“Nếu chúng ta không được dạy về cách tự làm ra thực phẩm cho chính mình, tự chăm sóc bản thân và gia đình của mình, và cách sống không cần bám víu vào chính phủ, ngân hàng...
Phong trào Bãi Học Đường (School Strike) của cô bé 16 tuổi người Thụy Điển Greta Thunberg sẽ được hưởng ứng rộng khắp tại 51 quốc gia vào ngày Thứ Sáu 15/3/2019 này. Học sinh trên...
Dù đã qua tháng 3/2019, chúng tôi vẫn mời gọi các bạn cùng nhìn lại những thảm họa khí hậu xảy ra trong năm 2018, để cùng chuẩn bị cho điều sắp xảy ra trong năm mới này. Có nhiều...
Đúng như chúng tôi dự đoán, bão nhiệt đới Wutip đã chuyển hướng và đi về phía Bắc Philippines hoặc hướng thẳng đến đảo Đài Loan. Bão cũng có thể chạm phải khối khí lạnh vẫn còn ở...
Trong hình là bản đồ các đường bay của Boeing 737 Max 8 trên toàn cầu. Ngay sau vụ tai nạn thương tâm ở Ethiopia, các đường màu cam là của toàn thế giới cấm bay loại máy bay này. Các đường màu xanh da trời vẫn được tiếp tục sử dụng – nằm ở khu vực Bắc Mỹ và Canada, cho dù có nhiều phản hồi từ phi công Mỹ và trên toàn cầu về vấn đề của hệ thống lái tự động trong việc định vị cao độ của máy bay do cảm biến góc tấn và nguy cơ bị thất tốc.
Cho đến khi chịu sức ép của dân Mỹ, ngày hôm qua (13/3/2019), Donald Trump mới phải chính thức ra lệnh FAA cấm bay. Canada cũng cấm bay theo chân Mỹ, và điều đó chứng tỏ màu lông thật sự của Justin Trudeau. Điều đó cũng chẳng có gì là lạ, khi mà giấy chùi đít dành cho giới nhà giàu ở Mỹ được sản xuất từ những cánh rừng thông bị chặt hạ ở Canada.
Chính quyền Mỹ đánh liều đổi tính mạng của hàng trăm công dân quốc gia này vì cổ phiếu của Boeing, tỷ lệ mất việc trong ngành công nghệ hàng không, doanh thu bán máy bay, phí bồi thường hàng tỷ USD… Nhưng đó là chuyện của dân Mỹ. Dân Mỹ phải tự lo vấn đề của chính họ.
Đối với thảm họa Biến đổi Khí hậu trên toàn cầu, câu chuyện của Boeing thực sự phản ánh những ý nghĩa sau đây:
1. Khi hệ thống có lỗi xảy ra và lỗi đó đủ ảnh hưởng đáng kể đến lợi nhuận, mức tăng trưởng kinh tế, sự sung túc của những con người đang phục vụ cho hệ thống, thì người ta sẽ sẵn sàng phủ nhận sự thật về lỗi đó. Họ vẫn sẽ để mọi chuyện tiếp tục diễn ra, cho đến khi chính những người dân bình thường phải đứng lên và đấu tranh. Câu chuyện về chiếc máy bay bị rớt và vài trăm nạn nhân chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng với thảm họa khí hậu sẽ tàn phá hệ sinh thái và ảnh hưởng đến sự sống còn của hàng tỷ người trên hành tinh này, đó là chuyện lớn. Chuyện nhỏ mà người ta còn lưỡng lự, thì chuyện lớn sẽ như thế nào?
2. Khi xảy ra thương vong, thì người ta quanh co chối bỏ. Thậm chí FAA đổ thừa cho phi công Châu Á và Châu Phi không chuyên nghiệp và không giỏi bằng Mỹ. Đối với Biến đổi Khí hậu, ai đang ra sức chối bỏ và gọi đó là trò lừa đảo? Thậm chí, trước khi tìm ra cái hộp đen ở Ethiopia với những phân tích của giới chuyên gia khoa học về các vấn đề của hệ thống lái tự động, Trump còn đăng twit về việc “không cần Albert Einstein làm phi công cho mình”. Người đứng đầu nước Mỹ không tin vào giới khoa học cho lắm, nhất là khi họ nói về Biến đổi Khí hậu. Đó là vì nó động chạm đến cốt lõi động lực tư bản của nền kinh tế Mỹ.
3. Ai là người phải giơ đầu ra chịu báng đầu tiên? Chẳng phải các quốc gia thuộc thế giới thứ ba? Chẳng phải sau Indonesia (Châu Á) thì là Ethiopia (Châu Phi)? Tầm hiểu biết và khả năng giải quyết vấn đề của các quốc gia nghèo và đang phát triển thì không đủ để cứu rỗi họ khỏi một thảm họa – nhất là khi thảm họa đó xảy ra do “lỗi không chịu thừa nhận” của một cường quốc gây ra. Cũng giống như Boeing, Apple giấu lỗi như mèo giấu cứt, và lén lút sửa lỗi mà không bao giờ công bố hay thừa nhận. Hãng dầu khí Exxon cũng thế – họ biết trước sản phẩm của mình sẽ gây ra biến đổi khí hậu nhờ những nghiên cứu đầu tiên trong ngành dầu khí từ thập niên 1950, nhưng họ vẫn cứ khai thác và thúc đẩy nền kinh tế hoạt động bằng dầu mỏ. Thế mà khi chúng tôi nói rằng, Mỹ là nước đầu tiên cần phải thay đổi, phải sửa lỗi chính hệ thống kinh tế toàn cầu do họ tạo nên, thì có rất nhiều người Việt Nam phản đối. Họ nói nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam phải thay đổi, chứ không phải nước Mỹ “kính yêu” của họ. What the fuck? Làm sao một đám quan chức vừa tham, vừa ngu như trong Đảng Cộng sản Việt Nam lại có thể gây ra biến đổi khí hậu trên toàn cầu, trong khi kẻ thải ra khí nhà kính nhiều nhất trong lịch sử hiện đại chính là Mỹ và Trung Quốc – kẻ làm thuê cho Mỹ trong 3 thập kỷ vừa qua? Những thằng như Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc chẳng thể làm được gì ngoại trừ thói theo đóm ăn tàn trên hương vị của cái gọi là một nền “kinh tế thị trường”, mà bên trong là dòng máu tư bản đỏ lòm, được chính hệ thống kinh tế tư bản Mỹ và Trung Quốc ủng hộ chống lưng, nếu nó không đi ngược lại lợi ích của các cường quốc này. Những người Việt Nam hỏi tôi tại sao cứ chĩa mũi công kích vào nước Mỹ – thì bây giờ, hy vọng rằng họ sẽ hiểu. Nếu không hiểu được, thì chính là đang mù. Cái tôi đang làm là chỉ cho thấy lỗi nghiêm trọng của một hệ thống – và hệ thống đó, cùng với những hệ quả của nó, đang tàn phá sự sống và tương lai của cả hành tinh này. Nếu không có được tầm nhìn bao quát và khả năng nhận ra sự thật tận gốc rễ của vấn đề, thì cho dù có thay đổi chế độ chính trị ở Việt Nam, những vi phạm về nhân quyền, những bại hoại về văn hóa, những khuynh hướng bóc lột và vơ vét vẫn sẽ nhấn chìm Việt Nam như vòng quay bất tận của các nước thuộc thế giới thứ ba. Venezuela là một ví dụ. Những người chỉ trích tên tổng thống khát máu Maduro không hề nhìn thấy toàn cảnh của nguyên nhân khiến một nền kinh tế quốc gia chạy bằng dầu mỏ phải bị suy sụp nghiêm trọng ít nhất là 3 lần trong lịch sử. Họ cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra ở Venezuela gần 30 năm trước đó, khi chính quyền thân Mỹ của tổng thống Carlos Andrés Pérez và Rafael Caldera cũng để IMF và World Bank bơm tiền vào và làm suy sụp Venezuela với những hoàn cảnh khổ đau tương tự. Họ không nhận ra rằng, thật ra, Venezuela như một con lắc, đung đưa trao đổi quyền lực chính trị qua lại giữa hai bên cánh tả và cánh hữu dựa trên giá dầu thô trên thị trường quốc tế, nhưng vấn đề thực sự để giải quyết cho lợi ích của người dân, thì không bao giờ có.
Người Việt Nam cần nhận ra sự thật phũ phàng này, rằng một xã hội mà phần lớn mọi người dân đều có mức sống khá giả, mua sắm tràn lan, tiêu dùng thoải mái, ai cũng giàu có – thì chỉ tồn tại thật ở một số ít nơi trên thế giới, như Bắc Mỹ, Châu Âu, Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc… Còn nếu muốn Việt Nam, Indonesia, Thái Lan, Ấn Độ, Somalia, Ai Cập, Pakistan… giàu và xài sang như Mỹ, thì đừng bao giờ mong vì một lẽ: toàn bộ nguồn tài nguyên và năng lượng của hành tinh này chỉ vừa đủ để đáp ứng khả năng vơ vét, bóc lột và khai thác của những nền công nghiệp và công nghệ hàng đầu này mà thôi. Nó sẽ không bao giờ đủ cho lòng tham và thói hoang phí của nhiều người, hay của tất cả mọi con người trên Trái Đất này. Ngay cả ở trong lòng nước Mỹ, 80% sự giàu có và tổng số tài sản chỉ tập trung ở top 1% số người đứng ở trên đỉnh mà thôi. Đó là nhờ hệ thống này mà một số ít người – lợi dụng tiền bạc, công nghệ và nhiều lý lẽ hợp pháp được tạo ra bởi chính họ – có thể sở hữu và chiếm đoạt hầu hết các nguồn lực, với sự sẵn lòng tham gia phục vụ của số đông, với hy vọng sẽ giàu lên bằng họ. Nhưng thực tế khách quan cho thấy không thể như vậy. Chẳng bao giờ Mỹ sẽ để Trung Quốc hay Nhật Bản có thể vượt qua mình, nói chi là đến Việt Nam. Việt Nam chỉ là nơi để Mỹ đem hàng tới, Trung Quốc tuồn hàng lậu qua, và bán cho dân bản địa để đổi lấy sức lao động và nhiều tài nguyên khác. Một ngày nào đó, sau khi chúng ta đã tham gia quá sâu vào guồng máy, đã nhúng chàm và sa lầy, đã học thói tiêu xài hoang phí theo hệ thống credit của phương Tây, và sau khi tất cả đều kiệt quệ và kiệt sức, họ sẽ bỏ chúng ta ra đi – với nhiều lý do chính đáng, tương tự như tình trạng của Hy Lạp, Ireland, Tây Ban Nha, Zimbabwe mới đây…
Rác nhựa ở Việt Nam được tạo ra nhờ sự thành công trong việc quảng cáo kích thích tiêu dùng của các thương hiệu và tập đoàn FMCG nước ngoài. Không khí đầy bụi PM2.5 là được tạo ra từ các ống bô xe hơi xe máy Toyota, Honda, Mazda, Mitsubishi, Yamaha, Loncin… Nhà cầm quyền thì chỉ quan tâm đến tăng trưởng kinh tế, tỷ lệ việc làm, GDP trên đầu người… để giữ vững vị thế chính trị của họ. Đừng nói người dân có lỗi. Họ chỉ là nạn nhân bị cuốn vào guồng máy. Họ bắt buộc phải tham gia vào hệ thống để còn nuôi sống con cái và gia đình họ. Họ không còn lựa chọn nào khác. Đó là vòng xoay của làm việc, mua sắm, tiêu thụ và chết.
Đâu là hạnh phúc thật? Đó có phải là thứ hạnh phúc được xây dựng trên tiền bạc, hàng hóa, hay sự giàu có kinh khủng – muốn mua gì cũng được? Hay hạnh phúc lại nằm ở những điều căn bản hơn, giản dị hơn, và dễ tìm thấy hơn? Tự các bạn phải trả lời cho điều này, và quyết định chọn thứ hạnh phúc bền vững nhất.
Phần chia sẻ ý kiến